Lớp 10
Tiếp tục câu chuyện ngụ ngôn, chúng ta hãy nhìn vào một nhóm (hoặc lớp) các cá nhân trên trái đất, những người vượt xa ý thức trung bình. Nhưng phải nhớ rằng, họ vẫn chưa “giác ngộ”. Những người này đã trải qua tất cả các lớp thấp hơn để đến lớp mười. Trọng tâm trong lớp mười là về bộ não. Bây giờ họ cuối cùng đã rất thông minh. Tám hoặc mười triệu năm trong trường học này đào tạo họ thành người thông minh. Ít nhất chúng ta cũng có được gì đó để thể hiện sau tất cả thời gian và kinh nghiệm của mình. Chúng ta gọi những người này là thiên tài. Có rất nhiều người trong số họ trên hành tinh làm việc như các nhà kinh tế, nhà giáo dục, tướng lĩnh, chính trị gia và một số có thể gợi nhớ cho chúng ta về cha mẹ của chúng ta. Tất cả họ đều rất ngoan cố và rất cố chấp, luôn nghĩ họ đã biết rất nhiều. Cách duy nhất mà họ sẽ chấp nhận một bài học là nếu nó phù hợp với mô hình giải thích hợp lý của họ.
Hầu hết các nhân vật quyền lực được công nhận trên hành tinh là học sinh lớp mười. Bởi vì họ đều là những thiên tài, họ có thể cho bạn một lời giải thích rất tự tin và hợp lý về lý do phù hợp để đưa năm trăm nghìn binh sĩ đến Ả Rập Saudi. Họ đã tìm hiểu hết và có tất cả các câu trả lời, nhưng họ cũng là những người sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ khi thị trường chứng khoán sụp đổ. Họ là những người tốt và hầu hết trong số họ đã dành hàng triệu năm để phát triển để trở nên thông minh, nhưng không hẳn là hạnh phúc.
Bạn có biết ai thực sự trí tuệ và hạnh phúc? Họ quá bận rộn để biện luận và tranh cãi như thể họ biết khái niệm về thực tế là gì! Nếu họ không thuyết phục được một người thông minh khác rằng quan điểm của họ là chính xác, họ cảm thấy thua kém. Họ tin rằng năm giác quan là sự thật. Họ tiếp nhận tất cả thông tin của mình thông qua các giác quan này và lưu trữ nó trong ngân hàng dữ liệu của họ và đó là những thông tin họ lấy ra khi họ cần câu trả lời. Vì vậy, một trong số họ có thể nói với bạn rất chắc chắn lý do tại sao bạn nên trở thành người cộng hòa, bởi vì … và một người khác biết tại sao bạn nên là dân chủ, bởi vì … và cả hai đều đúng dựa trên thông tin được lưu trữ trong ngân hàng dữ liệu của họ . Tuy nhiên, không ai trong số họ có một phần triệu của một phần trăm dữ liệu có sẵn trên hành tinh trái đất. Liêu người ta có thể đưa ra được một quyết định chính xác nếu họ căn cứ trên lượng thông tin rất hạn chế?
Người trí thức thích thú trò chơi của tâm trí. Có một cảm giác kích thích nhất định khi bạn đã thành thạo một kỹ năng hoặc có một món đồ chơi mới. Bạn đạt được một số niềm vui, nhưng không có gì đảm bảo rằng trí tuệ có thể tạo ra sự bình an nội tâm. Tâm trí của họ luôn chạy đua và họ cảm thấy rất khó khăn khi ngồi trên hồ cả ngày cuối tuần với một chiếc cần câu. Họ nhảy lên khi nhận được ý tưởng và tuyên bố: “Đầu tôi tràn ngập ý tưởng! Tôi phải quay lại văn phòng ngay lập tức và làm việc này!” Toàn bộ cuộc sống của họ được dành cho trí não. Rắc rối là vũ trụ liên tục trong tình trạng nhiễu loạn và thay đổi. Hiện thực đã không còn là hiện thực trong một phần mười giây trước, điều đó có nghĩa là nếu họ học mọi thứ cần biết trong giây này, tất cả sẽ bị lỗi thời trong khoảnh khắc tiếp theo.
Họ phải luôn luôn cập nhật thông tin của họ. Mặc dù nó có thể là một trò chơi thú vị trong một vài kiếp, nhưng nó sẽ là một quá trình vô tận để đạt đến sự giác ngộ thông qua trí tuệ. Nhưng hầu hết những người thông minh không quan tâm đến việc có được sự bình an nội tâm nào. Họ sẽ không còn như vậy sau khi được giác ngộ, mục tiêu của họ là tri thức về thế giới và cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần. Hầu hết sẽ nhận thức được giá trị bản thân thông qua việc nhận biết họ là một trong những tầng lớp trí thức trên hành tinh.
Cũng không bao giờ được quên rằng mọi cá nhân trong trường này, bất kể mức độ hiểu biết của họ, đang góp phần giải phóng tự do của mỗi người còn lại trong chúng ta. Chúng ta ngạc nhiên biết bao khi một người có trí tuệ tuyệt vời phát hiện ra một phương pháp chữa trị một căn bệnh làm tê liệt trong phòng thí nghiệm. Chúng ta biết ơn biết bao khi một kỹ sư hoặc nhà khoa học phát minh ra một thiết bị để làm cho cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn. Chúng ta cảm động và đầy cảm hứng như thế nào khi bất kỳ cá nhân nào, bất kể họ có thể ở đâu trên nấc thang tiến hóa, vượt qua giới hạn chạy vượt rào bốn phút của cuộc đời. Khi chúng ta học hỏi, chúng ra chia sẻ. Khi chia sẻ, chúng ra phát triển. Và khi chúng ta phát triển, chúng ta giúp bản thân và loài người tự do.
Hãy để tôi khẳng định ở đây rằng không có người nào trong trường học này có thể tránh được định mệnh trở thành một thiên tài. Cũng như vậy với lãnh thổ. Nhưng tất cả những người đã thực sự dấn thân vào con đường thức tỉnh đều đã hoàn thành việc học hỏi của họ trong “lớp thông minh” từ vài kiếp trước. Không có gì nhầm lẫn về điều đó, bạn là một “sinh mệnh ánh sáng” trên hành tinh rất thông minh. Trở nên thông minh là bắt buộc.
Tuy nhiên, khi bạn cảm thấy bản thân bị hút vào vòng xoáy của chủ nghĩa trí thức, hãy tạm dừng và suy ngẫm. Cảm giác này rất kích thích nhưng không mang lại hòa bình hay niềm vui hay cảm giác vượt qua trải nghiệm con người.
Những người thông minh thường tập trung vào các tình huống khó xử trên hành tinh và hoàn toàn bỏ qua điều răn là “hãy để mắt bạn được tập trung, cố định vào Chúa”. Tại thời điểm này trong công việc bạn phục vụ cho nhân loại sẽ tạo ra một sự chậm trễ không thoải mái trong việc đạt được sự bình an nội tâm của bạn và hình dung ra khả năng chữa lành của bạn.
Công bằng mà nói rằng học sinh lớp mười đã thực hiện chín phần mười hành trình của họ trong thời gian tuyến tính mặc dù họ chỉ hoàn thành một nửa các mục tiêu mà họ sẽ hoàn thành trong thế giới nhị nguyên này. Họ đã phát triển não trái và đang sử dụng một nửa năng lực để hoạt động trong cuộc sống. Họ hoàn toàn tin rằng trí tuệ là bá chủ và cuối cùng họ sẽ học đủ để khám phá sự thật dưới kính hiển vi hoặc trong phòng kín.
Những người đã và đang làm việc trong lớp mười cuối cùng nhận thấy rằng các ưu tiên của họ đang thay đổi. Tại một số điểm, họ nhận thấy rằng mọi người sẽ không làm những gì họ được dạy. Mặc dù họ “biết” điều gì đúng và điều gì sai, họ vẫn luôn xoay sở cố gắng khiến phần còn lại của thế giới làm mọi thứ theo cách của họ. Sau nhiều thời gian cố gắng sửa chữa mọi người, cuối cùng họ quyết định rằng điều đó là không thể. Khi từ bỏ cuộc chiến, họ vô tình cho phép vũ trụ đưa họ vào lớp học tiếp theo.